Gửi những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của chúng ta
Chặng đường ta bước cùng nhau như thước phim lưu trong ký ức. Là thanh xuân ta đã dành cho nhau”
(Thanh Xuân- DALAB)
Thanh xuân luôn là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Bởi đó là khi dám mơ ước những điều mà có thể nhiều người nói: “thật là mơ hồ!”. Và vào mùa thu năm ấy – năm 2020 chúng ta đã không hẹn mà gặp tại sân ga. Cùng nhảy lên chuyến tàu thanh xuân mang số hiệu k44-HC khởi hành đến miền đất hạnh phúc – THPT Hoàng cầu. Chuyến tàu ấy quả thật rất đặc biệt, bởi tất cả đều ngẫu nhiên và vận hành không theo một quy luật nào cả. Nó cứ lặng lẽ tiến về phía trước đưa chúng ta băng qua biết bao con đường chông chênh của tuổi trẻ đến khi vươn tới niềm mơ ước cháy bỏng. Trên chuyến tàu chất chứa những hoài bão và ước vọng ấy , tôi đã tìm thấy cậu – những con người cũng mang trong mình sức sống và khát khao mãnh liệt. Để rồi, mặc dù cả tôi và cậu đều cầm trong tay tấm vé đi nhưng chẳng thể tìm thấy tấm vé khứ hồi.
Cậu còn nhớ không, lúc đó chúng ta đã từng hồi hộp lắm, từng háo hức lắm. Đến mức, chúng ta quên mất rằng, thời gian chỉ là 3 năm, quên mất hành trang mang theo bên mình năm ấy, cũng chỉ vỏn vẹn là bầu nhiệt huyết rực cháy. Lo lắng, nhút nhát, rụt rè là vậy thế nhưng cậu có biết vì sao những cảm xúc ấy đã dần vơi đi trong trái tim của chúng ta năm đó hay không? Bởi chúng ta nhìn thấy nụ cười ấm áp với giọng nói thân thương của cô Hiệu trưởng, cô hiệu phó cùng và các thầy, cô giáo trong HĐSP, khiến cho bầu không khí càng trở nên thân thuộc hơn bao giờ hết . Người trưởng tàu của chúng ta năm ấy chính là nhà giáo Hà Nội tâm huyết sáng tạo, Giáo viên tiêu biểu toàn quốc: Cô giáo Lưu Thị Lập- Bí thư chi bộ Hiệu trưởng nhà trường và các CB-GV-NV trong HĐ sư phạm. Chuyến tàu số hiệu K44-HC có 10 toa, mỗi toa lại là những hành khách với những sắc màu riêng biệt.
Mở đầu là Toa A1 mang trong mình sự năng động, sáng tạo với 40 thành viên. Với sự dìu đắt của trưởng toa- cô Nguyễn Thị Minh Phúc, một nhà giáo nhiệt huyết, tận tâm với nghề. Bằng giọng nói ngọt ngào của mình cô đã khiến cho những tiết học Vật Lý vốn khô khan nay bỗng trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết.
Tiếp đến là toa A2 với sự dìu dắt của trưởng toa, cô giáo Tuấn Thái Huệ Anh- người đã thắp sáng ngọn lửa đam mê với bộ môn toán học. Đối với 42 thành viên A2 cô không chỉ là một người thầy, một người bạn mà còn là người giúp toa tàu đó cho đến nay vẫn luôn giữ vững được tình đoàn kết, thấu hiểu và yêu thương lẫn nhau.
Tiếp theo Chúng ta hãy cùng đến với toa tàu luôn tràn ngập tiếng cười mang tên A3 với 26 cô cậu học trò tinh nghịch . Mặc dù đã có rất nhiều điều xảy ra trên chặng hành trình dài. Thế nhưng toa tàu ấy vẫn luôn là toa tàu đẹp nhất trong mắt của người trưởng toa – cô Nguyễn Thị Kim Nhung- một nhà giáo đầy trách nhiệm, người luôn động viên và hướng học trò của mình đến những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Khác với nét tính cách dí dỏm, tinh nghịch của A3. Những mảnh ghép ở toa tàu A4 lại có chút cá tính, độc đáo, luôn dành sự quan tâm, yêu thương cho nhau. 46 mảnh ghép được tụ lại nơi đây, mỗi bạn lại mang đến những màu sắc riêng. Dưới sự quan tâm, dẫn đường của trưởng toa- cô giáo Nguyễn Thu Hường- một người mẹ tinh tế, ân cần mà thấu hiểu.
Tạm biệt những mảnh ghép đến từ tập thể 12A4 để chào đón toa tàu A5 sôi động mà cũng đầy sáng tạo. Một tập thể với 47 mảnh ghép luôn tràn đầy niềm vui, tình yêu thương, và nỗ lực. Một tập thể đc trưởng thành trong vòng tay yêu thương, che chở của người trưởng toa- cô giáo Nguyễn Thị Hồng Hạnh- một nhà giáo yêu nghề, luôn được biết bao thế hệ học sinh gọi 1 cách trìu mến- mẹ Hạnh.
Ngay sau đây chính là sự xuất hiện của toa tàu mang tên A6. Một toa tàu với 45 hành khách ấm áp dưới sự bảo ban của vị trưởng toa- cô giáo NguyễnTường Anh- người đã chắp cánh ước mơ cho biết bao thế hệ học sinh. Để rồi những kỉ niệm đẹp đẽ cùng với người mẹ ấy sẽ mãi là một hồi ức đáng nhớ mà tập thể 12A6 luôn muốn lưu giữ và khắc ghi.
Nhắc đến tinh nghịch, năng động thì có lẽ là đang nhắc đến 45 cô cậu học sinh lớp 12A7 dưới sự bảo ban, dạy dỗ của người trưởng toa- Nguyễn Thị Phương Huệ- một nhà giáo yêu nghề, yêu trò. Một toa tàu với rất nhiều cá tính và phong cách riêng. Tạo nên một tập thể độc đáo, mới lạ và tràn đầy ước mơ.
Nếu a7 mang trong mình nét tính cách tinh nghịch, thì A8 lại không chỉ đơn thuần độc đáo mà còn là một gia đình gắn bó và yêu thương nhau.Mỗi cá nhân lại có những phong cách của riêng mình. Để tạo nên một tập thể với 44 mảnh ghép đoàn kết yêu thương như ngày hôm nay không thể không nhắc đến người trưởng toa- cô giáo Nguyễn Thị Ngân Hà- một người mẹ tâm lý và giàu lòng vị tha
Tạm biệt toa tàu A8 với những hành khách tinh nghịch,chúng ta sẽ cùng đến với một A9 không chỉ đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau. Mà còn luôn luôn nỗ lực để hoàn thiện bản thân mình. Và trên chặng hành trình trưởng thành ấy không thể không nhắc đến một người mẹ vẫn luôn đứng ở phía sau lặng thầm quan sát 43 người con của mình trưởng thành không ai khác, chính là trưởng toa- cô giáo Nguyễn Thị Thu Thủy.
Toa tàu cuối cùng mang tên a10 chắc chắn sẽ khiến cho các bạn không khỏi bất ngờ đấy. Bởi tập thể ấy được tạo nên từ 42 mảnh ghép khác nhau dưới sự yêu thương, quan tâm của trưởng toa Trọng Mai Quế- một nhà giáo tâm huyết. Mỗi mảnh ghép trong tập thể ấy lại có thế mạnh của riêng mình. Bên cạnh việc trau đồi kiến thức trên lớp các bạn còn rất năng nổ tham gia các hoạt động do trường tổ chức. Một tập thể luôn đoàn kết và gắn bó mạnh mẽ. Đến với toa tàu ấy có thể chúng ta sẽ được học hỏi thêm rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm đấy.
Thanh xuân của chúng ta, là gì?
Tôi đã từng tự hỏi, thì thầm với chính bản thân mình như vậy. Thế nhưng sau tất cả, cuối chặng hành trình trưởng thành của mình, tôi đã có câu trả lời. Đối với tôi thanh xuân trong chúng ta chân phương lắm. Chỉ đơn giản là những lúc giận hờn vô cớ, trách móc nhỏ bạn thân đủ thứ chuyện nhưng chỉ cần đôi lời xin lỗi, dăm ba cái cười tít mắt, dăm ba cái kẹo mút… là đâu lại vào đó. Thanh xuân là khi ta được khóc, được cười với những cảm xúc chân thành nhưng cũng thật ngờ nghệch của tình yêu đầu đời. Là những lúc, ngủ gà ngủ gật trong lớp, chỉ mong tiết học trôi qua thật nhanh để có thể chạy xuống căng tin mua cốc mì, chai nước . Là đôi ba lần thót tim khi bị gọi lên kiểm tra bài cũ.... Chúng ta của ngày ấy đã từng sống vô tư lắm, sống bằng một trái tim nhiệt huyết không toan tính. Dám mơ ước những điều mà có thể nhiều người nói: “thật là mơ hồ!”.Quả thật nơi đẹp nhất là nơi chúng ta chưa từng đi qua. Khoảng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không thể quay trở lại.
Thời gian rồi cũng sẽ qua đi theo quy luật tuần
Hoàn. Chặng đường nào cũng sẽ có điểm dừng, đoàn tàu nào rồi cũng tới trạm ga. Kẻ đến người đi, ai ai cũng đều sẽ định sẵn cho mình một hành trình tương lai phía trước . Có thể ngày mai, chúng ta sẽ quên đi những thói quen trong suốt 3 năm qua. Ngày mai chúng ta không cần đến lớp đúng giờ nữa. Ngày mai, chúng ta sẽ không còn nghe thấy tiếng giảng bài của thầy cô. Thế nhưng, tôi chỉ mong các cậu đừng quên rằng năm ấy chúng ta- những cô cậu học trò đã gửi lại nơi đây thanh xuân, ước mơ, khát khao cháy bỏng. Và... đặc biệt hãy nhớ rằng nơi đó vẫn luôn có những người cha, người mẹ sẵn sàng dang tay ôm lấy chúng ta, an ủi, vỗ về mỗi khi ta cảm thấy mệt mỏi hay áp lực trong cuộc sống.
Và ngay lúc này chúng con chỉ muốn dành tặng đến các quý thầy cô những lời cảm ơn chân thành nhất. Cảm ơn thầy cô, vì đã luôn là động lực, là sức mạnh, là đôi cánh, là người mang đến ngọn lửa tri thức. Cảm ơn thầy cô của mảnh đất Hoàng Cầu trên hành trình 3 năm mà chúng con đã đi qua vì đã dạy cho chúng con bài học về tình yêu thương, lòng vị tha, giúp chúng con nhận ra giá trị thực sự một lời chào, lời xin lỗi và cảm ơn.
Tác giả: Nguyễn Ngọc Minh Châu- 12A5-K44