Bay lên ước mơ học trò
Ngôi trường của chúng tôi không giống những ngôi trường khác, nó nằm trong con ngõ nhỏ xinh đường Nguyễn Phúc Lai . Không có được vị trí thuận lợi, vậy mà bao năm qua con đường "làng" đến trường ấy đã trở thành ký ức không thể nào quên. Ngôi trường thân thương của tôi đã có 40 năm tuổi đời. Đã bao thế hệ học sinh đã gắn bó với nơi đây như ngôi nhà thứ hai của mình, tôi cũng không là ngoại lệ.
Bên nhau giờ ra chơi
Khoảng thời gian mới bước vào lớp 10, tình yêu tôi dành cho mái trường ấy là bé nhỏ. Nhưng trải qua ba năm gắn bó với trường, tôi nhận ra việc trở thành học sinh Hoàng Cầu đã cho tôi biết bao cơ hội, chắp cánh cho ước mơ của tôi bay xa. Ở nơi đây tôi không chỉ được gặp gỡ những người bạn luôn gắn bó sẻ chia vui buồn với tôi, mà may mắn hơn cả là tôi được dạy dỗ bởi những nhà giáo tâm huyết. Các thầy cô đã dìu dắt tôi từng bước đi chập chững trong cuộc hành trình chinh phục ước mơ của mình. Quên sao được những giây phút cùng các bạn và các cô chiến đấu luyện tập cho kỳ thi chọn học sinh giỏi thành phố, quên sao được những giây phút lắng nghe những kinh nghiệm, áp lực của thầy cô về cuộc sống và trách nhiệm người lái đò… Tôi không khỏi khâm phục tài năng, tâm huyết của các thầy các cô, và cũng không khỏi xấu hổ, ngại ngùng khi chưa thật sự xứng đáng với những kỳ vọng của những người cha, người mẹ đã đặt ra cho chúng tôi. Tất thảy những kỷ niệm ấy, đã và đang ngày một nuôi dưỡng tâm hồn tôi . Để rồi khi lớn lên tôi có những hành trang cần thiết vững bước trên đường đời đầy chông gai này .
Giờ học bổ ích
Nói tới mái trường Hoàng Cầu, không thể không nhắc đến những người bạn đã cùng tôi sẻ chia niềm vui nỗi buồn, .. . Có thể trước đây chúng tôi đã từng là những người lạ, nhưng giờ họ với tôi như những anh chị em trong gia đình vậy. Bao nhiêu kỷ niệm từ những lần ngoại khóa, trải nghiệm đã càng gắn bó chúng tôi lại với nhau để rồi nhận ra rằng tình bạn cấp ba là tình bạn đẹp nhất theo ta suốt cả cuộc đời. Tiếng trống vào lớp, tiếng thầy cô giảng bài, tiếng bạn bè tíu tít khi tan học ... Tất cả những âm thanh ấy đều là thanh xuân!
Đoàn kết làm nên chiến thắng(giải bóng đá cấp trường)
Thanh xuân của tôi đẹp hơn là nhờ sự suất hiện của những người bạn thân. Thanh xuân mà tôi lưu luyến là tiếng nói cười trong những giây phút học tập căng thẳng giữa thầy và trò. Là một học sinh cuối cấp, tôi bồn chôn mà luyến tiếc khôn nguôi, cảm xúc bây giờ vừa bâng khuâng, vừa nhớ thương da diết. Chỉ còn vài tháng nữa thôi tôi sẽ không còn được trải qua những kỷ niệm ấy, còn đâu những giây phút học bài sớm khuya, vội vàng cắp sách tới trường ... Đôi khi ta vô tình quên đi khoảnh khắc đẹp đẽ ấy mà không nhận ra chính ta đã gắn bó với nó từ lúc nào không hay:
“ Nơi nào qua lòng lại chẳng yêu thương
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn ”
Mái trường mà ba năm gắn bó đã trở thành một phần đời ta, ta không thể hình dung được đầy đủ cuộc đời mình nếu thiếu đi những năm tháng được yêu thương ở đó. Vì vậy, mỗi chúng ta - những thế học sinh Hoàng Cầu - dù có xa mái trường hãy vẫn nhớ về nơi này, rồi trở về nơi đây. Trở về để lần nữa gặp lại thầy cô bạn bè, lần nữa nhìn lại khoảng thanh xuân đã từng là vô giá.
Bài viết đạt giải trong cuộc thi viết: “Hoàng cầu mái trường tôi yêu”