Khuôn viên trường tôi nhỏ xinh thôi, chính vì vậy khoảng trời trên cao cũng khiến bao lớp học trò dễ thu vào tầm mắt. Sân trường chỉ trồng duy nhất 6 cây phượng cổ thụ đã chứng kiến bao đổi thay của ngôi trường và cảm xúc vui buồn của hơn 40 thế hệ học sinh. Đó là nơi gửi gắm bao ước mơ và hy vọng của cả thầy và trò. Tôi vẫn nhớ như in dòng tự sự của 1 cô giáo khi viết về trường cách đây vài năm: “ tôi yêu khoảng sân nhỏ bé nhưng xinh đẹp trường tôi và tôi yêu cả bầu trời xanh sau tán lá trên cao. Đứng ở lan can tầng 3 nhà A, ngước nhẹ đầu, hiện ra trước mắt là cả 1 bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, trong lành. Mỗi khi lòng nhiều nỗi lo toan và căng thẳng, tôi lại ra đứng ở đó nhìn ngắm khoảng trời xinh sau tán lá phượng vĩ... mọi bộn bề cũng như mây trôi nhẹ nhàng đi”. Ấy vậy mà có 1 năm, trong lễ khai giảng, trường tôi cũng có phần thả bóng bay mang theo điều ước của bao cô cậu học trò lên trời xanh. Nhưng những chùm bóng bay thật đẹp, rực rỡ sắc màu với suy nghĩ giản đơn đó đã bị vướng lại ở những cành cây và mắc kẹt ở đó nhiều tháng liền rồi ngả màu trở thành những hình thù kì dị, xám xịt làm tối cả bức tranh vốn đẹp đẽ trên cao. Lãnh đạo nhà trường đã phải huy động người để gỡ hết những quả bóng bay còn vướng trên đó xuống . Cũng từ đó trở đi, trường tôi không bao giờ còn thả bóng bay trong ngày khai trường nữa. Bóng bay đẹp thật, nhưng sẽ không còn đẹp khi nó làm cho sự sống của nhiều loài vật, môi trường bị ảnh hưởng và nhất là thêm lí do: nó có thể làm xấu xí đi khoảng không gian tươi đẹp của mỗi ngôi trường.
Bạn có thấy Trời thu thật đẹp tươi sau tán lá trường tôi? Bạn có từng yêu khoảng trời ấy với những tháng năm học dưới mái trường này?
Mai là ngày Khai trường rồi, mỗi ngày chúng ta lại thêm yêu khoảng trời sau tán lá này nhé!