🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺
“Mày là thằng bỏ đi”
“Ui xời ơi có việc ăn với việc học mà cũng không ra gì nữa hả ?”
“Thôi, thi cấp 3 còn trượt thì làm được cái gì cho cuộc đời nữa”
Vâng, đó là những gì mà tôi phải nghe gần như là mỗi ngày từ những người xung quanh, từ hàng xóm đến thậm chí là cả người nhà của tôi. Sau khi có kết quả thi vào trung học phổ thông, những gì mà họ nói về tôi, nhưng thực sự tôi rất tổn thương. Từ đó tôi mới nhận ra được “thứ vũ khí có sát thương cao nhất không phải là dao, búa, gậy mà nó chính là LỜI NÓI”. Thực sự tôi đã rất suy sụp, nhưng cũng không thể nào kêu trách, than vãn được bởi vì tôi biết, việc tôi trượt thi vào trung học phổ thông nguyên nhân chính là do tôi.
Cấp 2, thay vì chú tâm vào việc học hành, thì tôi lại là một học sinh cá biệt, chỉ thích đi chơi tụ tập với bạn bè, “phá trường phá lớp”, tội nào cũng có mặt. Chính vì vậy, kết quả học tập của tôi luôn lẹt đẹt ở vị trí thấp, bố mẹ của tôi thấy vậy cũng rất là buồn và thất vọng. Chính vì thế thứ mà tôi luôn nhận được mỗi khi về đến nhà là những lời trách mắng, nạt nộ đến từ chính nơi mà tôi gọi là “nhà”.
Nhưng cái duyên và sự may mắn đã đưa tôi đến với mái nhà Hoàng Cầu. Lúc đầu tôi đã không đồng ý nghe lời mẹ vào học trường Hoàng Cầu, thực sự phải là phản đối kịch liệt, vì một phần tôi nghe nói là “học Hoàng Cầu sợ lắm em ơi, chỉ có phạt, phạt, phạt và phạt thôi” và còn lại là tôi muốn theo lũ bạn của mình đăng kí vào những ngôi trường khác thoải mái hơn. Nhưng đến hiện tại tôi suy nghĩ lại, tôi phải cám ơn mẹ rất rất nhiều vì nhờ sự cứng rắn của mẹ mà tôi đã đến được với Hoàng Cầu – một trong những quyết định đúng đắn nhất của đời tôi.
Tại sao tôi lại nói là “một trong những quyết định đúng đắn nhất của đời tôi” ? Ngày đầu tiên khi bước vào trường, tôi đã rất bất ngờ vì các cô giảo ở đây ai cũng rất niềm nở, vồn vã và nhiệt tình tư vẫn cũng như giải đáp cho tôi mọi câu hỏi khi đến trường. Vậy là đến ngày nhập học, tôi đã được gặp người mẹ thứ 2 của tôi – mẹ Hường. Đó là lần đầu tiên tôi được gặp cô, cô cao cao, gầy gầy với nước da khỏe khoắn, và đặc biệt điều tôi cảm thấy rất thích cô mặc dù chỉ là buổi đầu tiên : sự vui tính.
Ở Hoàng Cầu, tôi có vô vàn kỉ niệm, nhưng kỉ niệm mà tôi nhớ nhất chính là việc tôi được cô giao cho chức lớp trưởng. Chính bản thân tôi cũng không thể ngờ là tại sao mình được làm lớp trưởng, tại sao tôi lại có một chức vụ cao cả như vậy và tôi đã hoài nghi bản thân mình : “ Một đứa học sinh cá biệt như mình có thể làm được sao?, ui ui cô nhầm rồi”. Sau khi tôi được nhận chức lớp trưởng, cô nói : “Cô rất có mắt nhìn người nên cô hoàn toàn tin tưởng giao cho bạn Hiếu Trung chức lớp trưởng”. Ừ nếu mà thế thôi thì đáng gì là kỉ niệm đúng không? Chuyện là những ngày đầu bắt đầu chính thức học, tôi vẫn quen cái nếp cũ thời cấp 2 : nói chuyện riêng ầm ỹ, sử dụng điện thoại trong giờ học, trêu trọc bạn bè dẫn đến tôi bị các cô giáo phụ than phiền liên tục, và thậm chí tôi còn đã từng một lần bị mời phụ huynh đến để trao đổi về tình hình học tập. Và đó cũng là nguyên nhân khiến tôi bị tạm thời bị cách chức lớp trưởng. Cô đứng trước lớp, mặt cô rất buồn, cô nói : “Xin lỗi cả lớp, cô phải tạm thời cách chức lớp trưởng của lớp chúng ta vì bạn vi phạm quá nhiều. Tôi xin lỗi cả lớp, TÔI NHÌN LẦM NGƯỜI RỒI !” . Nếu là như tôi của cấp 2, tôi sẽ cảm thấy hoàn toàn bình thường, không có gì đáng buồn mà không hiểu sao lần này tôi lại cảm thấy trong tâm mình thực sự có chút là lạ, một cảm giác xấu hổ và cả chút nghẹn ngào. Hóa ra lúc ấy tôi mới hiểu không gì buồn bằng bị đánh mất niềm tin bởi một người mình yêu quý. Tối hôm đó, tôi về nhà suy nghĩ rất nhiều, tôi thực sự chỉ muốn nhắn tin gửi đến cô một lời xin lỗi, nhưng mà tôi chợt nhận ra, chả có lời nói nào thiết thực được như hành động. Tôi quyết định sẽ thay đổi bản thân mình. Tôi đã nhận ra được bản thân mình muốn gì, bản thân mình cần cái gì. Thời gian ấy tôi bắt đầu dường như trở thành một con người khác, không ham chơi, luôn tập trung trong các giờ học tại lớp, về nhà thì tôi tự tìm các tài liệu tự học để hiểu bài hơn. Và đúng như mọi người thường nói, một khi ta cố gắng bằng tất cả những gì chúng ta có thì ắt sẽ gặt hái được thành công. Từ một học sinh trung bình-khá ở học kì 1, tôi đã thành một trong những người học tốt nhất của lớp trong học kì 2 và những năm sau đó. Nhưng điều khiến cho bản thân tôi vui sướng và hạnh phúc nhất có lẽ chính là đã lấy lại được long tin đã mất, được cô tin tưởng trao lại cho cơ hội làm lớp trưởng để dẫn dắt cả lớp một lần nữa. Tôi đã tự hứa với chính bản thân mình rằng sẽ không bao giờ để cô đánh mất niềm tin vào mình, sẽ không bao giờ để cô phải đứng trước lớp xin lỗi cả lớp vì đã nhìn lầm người, sẽ luôn luôn phấn đấu học tập để làm cho cô thật tự hào.
Từ đó, tôi và cô không còn bất kì khoảng cách nào. Cô luôn yêu thương chăm sóc và coi tôi như con ruột, luôn sẵn lòng ngồi ôm tôi mỗi khi tôi khóc vì mệt mỏi, vì áp lực; luôn sẵn sàng nghe điện thoại tâm sự giúp tôi trút hết sạch hết mọi phiền muộn. Tuy cô luôn là một người mạnh mẽ, hài hước trên lớp, nhưng có lẽ chả ai biết cô chịu nhiều áp lực đến nhường nào. Tôi vẫn nhớ hồi chúng tôi chuẩn bị tham gia kì thi cuối cùng của đời học sinh – kì thi trung học phổ thông quốc gia, lúc ấy có thể nói là “ngàn cân treo sợi tóc”, tình thế gấp rút vô cùng thì lớp tôi lại không giống như các lớp khác: vẫn tồn tại thành phần lười học, mải chơi, chỉ phá phách nên những bài kiểm tra tại trường có kết quả vô cùng thấp. Mà như vậy, chính cô lại là người phải chịu áp lực : từ chính học sinh, từ nhà trường, từ phụ huynh,… Có đôi lúc ngồi nói chuyện với cô, nước mắt cô không ngừng chảy vì áp lực, vì lo lắng cho học trò. Cô sợ học trò bị cấm thi, sợ học trò lãng phí 12 năm ăn học. Nhưng cô không bao giờ từ bỏ hi vọng vào chúng tôi. Cô tôi là thế đó, mọi người luôn thấy cô mạnh mẽ, hài hước trên lớp, một người vô cùng tình cảm, luôn tận tâm tận tình, âm thầm lo lắng cho học sinh từ phía sau chứ không bao giờ nói ra cả . Đó chính là điều mà càng làm tôi thêm ngưỡng mộ và cảm thấy may mắn vì đã được gặp cô . Và đêm thông báo kết quả thi, có lẽ người hồi hộp lo lắng nhất không phải học sinh chúng tôi mà chính là cô, Tôi nhớ lúc ấy là khoảng vào tầm 3-4 giờ sáng, cô vẫn gọi điện, nhắn tin cho từng học sinh một rồi hỏi thăm kết quả của chúng tôi, cô nghe tin mọi người đỗ đạt cô vui lắm. Đến cả tôi – một “thằng bỏ đi” ngày nào cũng đã đỗ được vào một trường đại học danh giá- Đại học Hà Nội (Đại học Ngoại Ngữ)- lúc ấy tôi không biết phải cám ơn cô đến nhường nào, nghe cô nói “Cô rất là tự hào về con” mà tôi tự nhiên như hóa thành một đứa trẻ vậy, cứ thế là ngồi khóc, khóc vì tự hào, vì sung sướng vô cùng. Tôi đã làm được, tôi đã làm cho mẹ mình tự hào vì mẹ luôn mong tôi đỗ được vào đại học, làm cho những người từng chê bai, dè bỉu tôi thay đổi suy nghĩ.
Giờ đây tôi đã là cựu học sinh của trườn. Tôi luôn tự hào khi nhắc đến Hoàng Cầu, một môi trường học tập tuyệt vời nhất trong thế giới của tôi. Mỗi lần bước về trường mà như có thứ gì đó níu tôi lại, thâm chí chỉ là đứng ngắm trường thôi mà tôi cũng cảm thấy hạnh phúc nhưng mà cũng có một chút buồn phảng phất. Vui vì mình đã từng được làm học sinh nơi đây, đã được gắn bó tận 3 năm, được gặp những người giáo viên tuyệt vời nhất, tâm huyết nhất. Nhưng buồn vì tại sao 3 năm ấy nó lại nhanh đến vậy ? 3 năm ấy sao nó lại nhiều kỉ niệm đẹp và đáng nhớ đến vậy? Hồi xưa thì mong sao qua cho nhanh, bây giờ thì lại ngồi ước thời gian ngừng trôi để được tiếp tục được bên bạn bè, bên cô, bên Hoàng Cầu. Có lẽ cả tuổi thanh xuân này, tôi nợ cô và Hoàng Cầu một lời “cảm ơn”. Cảm ơn vì đã giúp tôi thức tỉnh kịp thời và tìm lại được bản thân, cảm ơn vì đã giúp tôi có được ngày hôm nay, cảm ơn vì đã cho tôi trưởng thành, cảm ơn vì đã làm cho thanh xuân của tôi trở nên đẹp và đáng nhớ vô cùng. Giờ đây, cho phép tôi được gọi cô bằng “mẹ” và Hoàng Cầu là “nhà”. Mẹ Hường và mái nhà Hoàng Cầu nơi đây sẽ mãi mãi sống trong tim của chúng tôi – học sinh A8 khóa 2016-2019 .
Nếu bây giờ có một điều ước, có thể cho tôi ước một vé quay trở về với Hoàng Cầu có được không?