Ban tổ chức cuộc thi viết về thầy cô và mái trường xin gửi đến quý PHHS, CB-GV-NV và các em học sinh bài viết của học sinh Nguyễn Thị Thuận Ánh lớp 12A6 về cô giáo Trần Thu Hoài- giáo viên chủ nhiệm 2 năm lớp 10 và 11 của mình.
🌸🌸🌸🌸🌸🌻🌻🌻🌸🌸🌸🌸🌸
"Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập- Tự do- Hạnh phúc
ĐƠN XIN PHÉP
“ Yêu thêm phút nữa”
Lá đơn này xin gửi tới những năm tháng thanh xuân ở mái trường cấp 3 Hoàng Cầu, nơi trái tim lên tiếng, nơi có lời yêu chung nhịp...
Và xin gửi tới cô giáo chủ nhiệm năm ấy, cô giáo Trần Thu Hoài
Chúng con là những con người từ các quận khác nhau, mang trong mình những cá tính và cảm xúc riêng nhưng giờ đây, 39 con người lại chung một nhịp đập tình yêu, chung một hướng nhìn về, là cô - người cơ trưởng mạnh mẽ.
Nếu như người lớn luôn tìm mọi cách để có được tấm vé trở về tuổi thơ thì chúng con, những đứa trẻ mới lớn cũng muốn trở về ngày tháng của A2, để một lần nữa được đắm chìm trong sự quan tâm, che chở của cô. Và đó cũng là lí do để chúng con mạnh mẽ viết lá đơn này, chúng con mất 3 giây để bước chân vào trường
Mất 3 phút để tìm lớp A2
Mất 3 tiếng để làm quen với cô
Mất 3 ngày để nhớ tên của nhau
Mất 3 tháng để hiểu về tình đoàn kết
Mất 3 năm để hiểu lúc cô buồn
Nhưng lại mất cả đời để nhớ và mong muốn trở về...
Chúng con thật sự rất nhớ ...
Trong tâm trí mỗi đứa, ấn tượng đầu tiên về cô vẫn vẹn nguyên như ngày đầu. Cô chủ nhiệm Trần Thu Hoài là một giáo viên trẻ, dáng người thanh cao với mái tóc ngắn ngang vai và đeo cặp kính gọng đỏ. Chúng con luôn nhìn nụ cười cô, nụ cười của sự hiền hòa, nụ cười bắt đầu cho những điều ngọt ngào. Khi nói chuyện, cô nói bằng cả con tim với giọng nói vui vui, đầy háo hức, nhìn cái cách cô đưa tay, cái gật gù đầy tâm đắc khi kể chuyện về trường khiến những bỡ ngỡ, hồi hộp trong từng đứa quên đi lúc nào không hay. Hình như ngày đầu tiên đi học, chúng con ai cũng đều hào hứng, mãn nguyện vì cô còn trẻ, cô tâm lí và rất chiều học sinh. Hơn nữa, khi cô tâm sự cô từng là học sinh của trường, được lớn lên trong tình yêu của thầy cô và cũng may mắn được trở về đây công tác thì chúng con lại thấy gần gũi với cô hơn, lời chia sẻ ấm áp từ một cựu học sinh, từ một vị tiền bối tài giỏi.
Tình yêu của cô bắt đầu từ những bài giảng dạy, gửi gắm trong đó là mong muốn chúng con lớn lên trong tri thức, mở mang hiểu biết về cuộc sống xung quanh. Với cách dạy sơ đồ tư duy, hình ảnh cụ thể và minh họa qua các ví dụ khiến chúng con không thấy nhàm chán trong bộ môn sinh học. Chúng con vẫn nhớ rất rõ về bài thực hành với lá gan, dứa và cồn 90 hay hệ tiêu hóa của động vật khác con người như thế nào. Nhưng tình yêu nghề giảng dạy lớn hơn trong cô khi cô là một bác sĩ tâm lí, giáo dục giới tính, nuôi dưỡng tâm hồn. Nếu giờ sinh hoạt với các lớp khác là tiết học lo lắng vì kiểm điểm nề nếp, bồi dưỡng kiến thức thì với chúng con, đó là giờ học bổ ích nhất. Bài học đầu tiên chúng con được học là về cách bảo vệ bản thân khi quan hệ giới tính. Tiếp theo là bài học về tình yêu với mẹ, sự sẻ chia trong cuộc sống. Và cuối cùng khi khép lại năm học, bài dạy cuối cùng của năm 11, đó là câu hỏi “ Hạnh phúc là gì”. Đó là những bài học cụ thể mà cô luôn đặt trọn tâm huyết muốn truyền tải lại cho chúng con, bài học có trình chiếu, có video cụ thể, có cả những chia sẻ từ trái tim cô. Nhưng đó chưa đủ, vì ở cô, mỗi chúng con cũng đều có bài học riêng mà cô đã dạy dỗ, đã rút kinh nghiệm. Với đứa ngoan, cô dạy cách làm video, cách tạo trình chiếu, cách sắp xếp sổ sách,... Với bạn nghịch, cô dạy về ý thức trách nhiệm, tạo cơ hội để sửa sai,... Tất cả những bài học của sự trưởng thành đều được truyền tải qua giọng nói ấm ấp, qua sự bao dung và đầy nhiệt huyết của cô.
Chúng con tự hào A2 là một lớp tự nhiên giỏi, là một lớp đứng thứ hai trong toàn khối và cũng là một lớp học yêu thương. Cô chủ nhiệm đưa ra mục tiêu đầu tiên cho toàn tập thể là sự đoàn kết, gắn bó anh em như người một nhà, mãi mãi có nhau. Để giờ đây, vì theo đuổi tương lai, chúng con có những lựa chọn riêng, mỗi đứa một lớp học khác nhau nhưng vẫn yêu thương nhau, quan tâm và thấu hiểu. Cô đã gắn kết từng thành viên với nhau qua lời tâm sự, giải quyết tận gốc những xích mích nông nổi, tạo thật nhiều hoạt động để hình thành kỉ niệm, để hiểu và yêu nhau hơn. Không một bạn nào phải chịu sự chia rẽ, cô lập, ai cũng được bình đẳng, được yêu thương. Dù bạn nghịch ngợm hay bạn ít nói thì mọi hoạt động của lớp, mọi nhiệm vụ của trường đều sẽ biết, đều phải đóng góp. Thế nên chúng con cứ lớn lên trong nếp sống yêu thương đó, ăn sáng cũng ăn chung, người góp cái bánh, người góp cân táo...Và cũng theo khẩu hiệu trêu đùa nhau “Nhà đông con, ai chậm thì mất phần”. Cô Hoài vẫn cứ nói ăn có nhau, lao động có nhau thì học tập cũng vậy. Chúng con là những đứa trẻ nghe lời nên cũng bên nhau trong từng đợt kiểm tra. Đôi bạn cùng tiến, người này chỉ người kia và đặc biệt nói không với việc đi lùi, đi theo con đường gian lận. Đặc biệt trong những ngày ôn thi, cô trở thành cô giáo tổng hợp, toán- văn- anh, môn nào cô cũng kèm...
Và tình yêu của cô, cứ thế qua từng ngày, từng tháng, chúng con đều cảm nhận và biết ơn vô cùng! Cô giáo Trần Thu Hoài của chúng con thật sự đã làm tất cả vì học sinh thân yêu, đặc biệt vì tập thể A2 vững mạnh. Với cô, cho đi yêu thương để nhận lại thương yêu. Nhưng cô đã cho đi nhiều hơn cái cô sẽ được nhận lại. Cô không chọn sự rảnh rỗi, cô không chọn sự hời hợt mà cô chọn chúng con. Có lẽ, ở cô, chúng con cảm nhận được cô có nhiều hơn 24 giờ. Cô sẵn sàng bỏ một ngày chủ nhật để lọc sách và tập hợp đồ dùng ủng hộ, không ngại mang những thùng đồ nặng đi cùng chúng con đến nơi quyên góp trong ngày đông lạnh lẽo. Cô sẵn sàng thức cả tối để chuẩn bị bữa trưa cho ngày tham quan, cô cùng chúng con leo núi, khám phá thiên nhiên. Hay đáng yêu nhất, dù bận rộn công việc , giờ ra chơi ấy, cô vẫn chạy lên lớp cùng chúng con, ăn mỳ kim chi xua tan cơn đói. Ai cần cô, dù là đêm khuya, dù là một tiếng khóc lóc ở ngoài công viên, chỉ cần thuộc số điện thoại của cô, là chúng con có sự an toàn, sự chở che, được nằm trọn trong cái ôm đầy ấp áp của cô...Sự hi sinh đó, mỗi chúng con, dù ít hay nhiều, ai cũng nhận ra và thương cô rất nhiều.
Vậy mà nhiều lúc mỗi đứa chúng con lại rất trẻ con, lại quá tăng động và lại thích làm người lớn ngông cuồng. Đôi khi là cắt trọc đầu để giống thần tượng, đôi khi lại bắt chước anh em hút thuốc hoặc liều mình sử dụng tài liệu trong phòng thi... Điều đó khiến cô phải nghĩ ngợi, phải tìm hình thức xử lí. Dù cô không muốn phạt chính những đứa con của mình nhưng cô cũng không thể bao che. Hay có những lúc, chúng con quá vô tư, trong ăn uống không mời, vô lễ với thầy cô cũng khiến cô suy nghĩ. Chúng con xin lỗi cô vì những lần để cô phải ngồi hội đồng kỉ luật nhà trường vì học sinh vi phạm, phải nghe những thông báo từ loa trường về lớp và những phê bình mỗi khi lớp mất trật tự. Nhìn lúc cô khóc, cô tủi thân, chúng con cũng hiểu sự nghịch ngợm đã đi quá giới hạn rất nhiều. Kỉ niệm có cả buồn cả vui nhưng chúng con cũng trưởng thành từ đó. Những hình phạt cô đưa ra giờ đây lại là những kỉ niệm. Bạn thì phải đội mũ bảo hiểm cả tuần vì vi phạm nội quy, bạn thì vẽ son ở má vì nói điều không hay hoặc là khi thu điện thoại, chúng con lại cùng hát hò om sòm trên các nhịp đàn ghi ta, người gọt ổi, người chia kẹo và phải nhanh chóng dọn dẹp khi trống vào giờ,...Hai năm qua, thời gian không phải quá dài nhưng đủ lớn để tạo nên hơn trăm điều ngọt ngào, hơn nghìn tình yêu thương. Còn nhiều kỉ niệm khác, chúng con không kể hết, bởi trong cuốn lưu bút ấy đã giữ tất cả và hơn nữa, chúng con muốn đó là bí mật tình yêu của riêng cô với đàn con nghịch ngợm A2.
Giờ đây, dù không được cô giảng dạy nhưng những kỉ niệm và bài học năm xưa, từng lời, từng chữ, chúng con luôn khắc ghi. Và đặc biệt là điều ước của cô trong sinh nhật năm cuối với lớp, chúng con sẽ luôn bên nhau và cùng thực hiện. A2 mãi là A2, lớp trưởng là tay phải của cô, bí thư là cánh tay trái, trai hay gái, thông minh hay ngoan ngoãn, luôn đùm bọc lẫn nhau, chung tay lưu giữ lại những giây phút của tháng năm học trò.
Lá đơn này không chỉ là lời kể về những kỉ niệm chúng con bên cô, được cảm nhận tình yêu của cô mà nó cũng chính là những tình cảm nhỏ bé, 39 chúng con muốn viết ra vì nỗi nhớ, vì sự trào dâng mỗi khi xem lại bức ảnh hoạt động.
Chúng con mong muốn nỗi nhớ lớn này có thể quay ngược thời gian, quay về những tháng năm trong cuốn lưu bút chúng con đã viết, quay lại chúng con trong bức ảnh tập thể ai cũng hân hoan, nhe răng cười và để yêu cô thêm nhiều phút, nhiều giờ. Nếu lá đơn không thể đáp ứng nhu cầu bé nhỏ đó, xin hãy cho cô chủ nhiệm Trần Thu Hoài cười thật nhiều, khóc vì hạnh phúc, luôn được yêu thương từ những điều bình dị nhất. Và hãy để cô được làm những điều cô muốn, luôn tâm huyết với nghề giáo cao quý, đưa thật nhiều thế hệ học sinh đến bến đỗ thành công.
Chúng con, 39 đứa to xác nhưng trẻ con xin cảm ơn cô vì tất cả, những điều ngọt ngào và tình yêu vĩ đại đó sẽ là hành trang trên đường đời về sau. Thanh xuân chúng con có cô, có A2, có Hoàng Cầu yêu dấu.