“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”
Cách đây khoảng 5 tháng, tôi vẫn còn là một cô học sinh ngồi trên ghế nhà trường, vẫn đang miệt mài với những trang sách để thực hiện được ước mơ của mình. Vậy mà thời gian thắm thoắt trôi, giờ đây tôi đã là một cựu học sinh của mái nhà Hoàng Cầu.
Có lẽ trước đây, ngôi trường mang tên Hoàng Cầu là quá xa lạ với tôi, thậm chí còn chưa một lần nghe tới. Và cũng chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ bước vào ngôi trường này. Cảm giác mới đầu khi nộp hồ sơ vào trường, tôi cảm thấy thất vọng lắm, vì mình thi trượt cấp 3, không vào được ngôi trường mà mình mong muốn. Lúc ấy như thể cả một con đường phía trước sụp đổ ngay trước mặt tôi vậy. Nhưng có lẽ tôi đã lầm, và chắc chắn tôi đã lầm. Mọi cảm xúc, suy nghĩ ấy dường như được trấn an khi tôi đến trường, vào buổi đầu tiên được gặp cô Lập, được nghe cô chia sẻ hết sức chân thành và động viên toàn học sinh khoá K40 . Tôi vẫn nhớ như in câu nói của cô” Các con học sinh thân mến, tuy đây không phải là ngôi trường mà các con lựa chọn ngay từ đầu, nhưng tại đây, tại ngôi trường Hoàng Cầu này các con sẽ cảm nhận được tình yêu, sự quan tâm và luôn sát cánh của các cô bên cạnh các con” Chỉ câu nói ấy thôi, mà tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn bao giờ hết. Tháng năm ấy, đã cho tôi được gặp cô Thư, và cô cũng chính là một động lực giúp tôi thực hiện ước mơ của mình. Cô đã khiến tôi thay đổi mọi suy nghĩ, từ sự thất vọng, nản chí không có quyết tâm học cho đến lúc tôi quyết tâm lấy lại mọi thứ, quyết tâm học thật tốt để luôn được đứng đầu lớp, lấy lại sự tự tin để tham gia các hoạt động của trường, lớp. Và cũng chính nhờ cô mà tôi ngày hôm nay đã trở thành một con người nhiệt tình, năng nổ trong mọi phong trào.
Sang đến năm lớp 11, tôi được gặp cô Ngọc dạy Toán làm chủ nhiệm. Ở cô, tôi học được sự nhẹ nhàng, dịu dàng của một người giáo viên. Cô đã dạy cho tôi biết cách cư xử như thế nào cho đúng mực, dạy cho tôi biết thế nào là “nhẫn nhịn”. Cô luôn động viên chúng tôi, sẵn sàng chia sẻ những câu chuyện không đâu cùng chúng tôi dù bất kể là vấn đề gì. Cô là một người rất hiền, phải nói thật sự rất hiền, cô dễ khóc lắm! Cô đã dành cho tập thể tôi hồi đó rất nhiều tâm huyết, nhưng có lẽ do tuổi trẻ bồng bột mà chúng tôi đã phụ lòng cô rất nhiều. Có lẽ sau này trong sự nghiệp của cô sẽ nhớ nhất cái lớp mang tên 11A1 mất.
Và có lẽ tôi cũng sẽ không thể nào quên được cô Hiền, cô chính là người đã nối lại những sợi dây đang đứt quãng trong lớp tôi. Nhận lớp, khi lớp đang xáo trộn, nội bộ lớp không đoàn kết, vậy mà bằng mọi cách, cô đã gắn kết lớp tôi lại. Cô không những chỉ là một giáo viên tâm huyết, mà cô còn là một cán bộ rất tài năng. Không chỉ vậy, có lẽ cô còn là giáo viên “chịu chơi” nhất mà tôi từng biết. Cô không hề tiếc bất cứ điều gì với học sinh, chỉ cần học sinh ngoan ngoãn chịu học là có thưởng. Vì là học sinh lớp 12 nên có rất nhiều thứ áp lực, nhưng với cô, cô có tạo áp lực cho chúng tôi, nhưng áp lực mà cô dành cho chúng tôi lại khiến chúng tôi thích thú và phấn đấu rất nhiều. Và tôi chợt nhận ra rằng chắc chỉ có ở Hoàng Cầu các thầy cô mới khiến áp lực của chúng tôi thành động lực. Tôi nhận ra điều đó qua câu nói của cô Thuỷ dạy sử.
Để tôi ngày hôm nay nhiệt tình, mạnh dạn tham gia phong trào thì không thể không kể đến cô Phạm Huyền. Nhờ cô mà tôi được tiếp cận nhiều hơn với mọi thứ, được tham gia tổ chức các hoạt động, được đứng trên sân khấu Hoàng Cầu và khiến nó trở thành một niềm đam mê của tôi. Được tham gia các hoạt động khiến tôi trưởng thành hơn, được trải nghiệm nhiều hơn, và ngày càng hoàn thiện mình.
Chắc hẳn khi nhắc đến BGH ai ai trong chúng ta cũng cảm nhận được một khoảng cách, nhưng ở Hoàng Cầu thì lại không hề có khoảng cách. BGH nhà trường quan tâm để ý đến từng học sinh như giáo viên CN của lớp vậy và đôi khi còn là hơn thế nữa. Các cô luôn luôn đặt lợi ích học sinh lên đầu, luôn vì học sinh và cống hiến tất cả cũng vì học sinh. Đối với tôi, có lẽ chưa bao giờ tôi gặp được những cô giáo trong BGH lại tận tâm và luôn luôn vì lợi ích học sinh đến vậy. Chỉ một học sinh bất bình là các cô sẵn sàng gỡ rối ngay. Phải thực sự cảm ơn các cô rất nhiều vì tất cả những gì các cô đã làm cho chúng tôi.
Kì lạ lắm! Thầy cô ở Hoàng Cầu dường như ai cũng có “sức mạnh lan truyền mạnh mẽ” đến học sinh vậy. Không chỉ có những thầy cô trên khiến tôi thay đổi như vậy mà còn có nhiều thầy cô hơn thế nữa: Cô Vân(Lí), Cô Hoà(Văn), cô Hạnh(Văn), cô Hằng(Toán), cô Lan(Văn), cô Hoài(sinh), cô Ngọc(Anh),... và rất nhiều thầy cô khác nữa. Họ chính là những người đã truyền cho tôi sức mạnh để trở thành một nhà giáo tương lai, nối gót họ để trở thành những người tuyệt vời. Và đó cũng chính là lý do vì sao tôi rất yêu và nhớ Hoàng Cầu như vậy dù khi đã xa trường.
Tôi vẫn không thể tin được rằng chặng đường ba năm tôi học dưới mái trường này, 3 năm tôi được gắn bó với thầy cô nơi đây, ba năm tôi được trưởng thành dưới vòng tay yêu thương, dưới sự dìu dắt, nâng đỡ, sự dạy bảo tận tình của thầy cô đã kết thúc. Tất cả chúng tôi, những đứa học trò của các thầy các cô đều cảm thấy mình thật sự may mắn và tự hào khi được sống và học tập dưới mái nhà chung này. Nơi đây chúng tôi đã được thầy cô trang bị cho một nền tảng kiến thức vững chắc bước vào đời. Ước gì thời gian quay trở lại, dù chỉ một lần thôi, để lại được lần nữa là học trò của thầy cô… lần nữa được yêu thương, được quan tâm và thậm chí là la rầy… ước gì thời gian hãy ngừng trôi… để có thể biến nơi đây thành mãi mãi.....
Giá như lần nữa con được quay lại nơi đây, con sẽ không hối hận, con sẽ không còn cảm giác thất vọng. Vì Hoàng Cầu đã cho con nhiều hơn thế. Cảm ơn Hoàng Cầu, cảm ơn thầy cô!