Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng con được đứng trên sân khấu trường Hoàng Cầu trong một buổi lễ. Cảm xúc của con lúc này vô cùng khó diễn tả: vui, buồn, hạnh phúc, hy vọng xen lẫn cả nuối tiếc.
Cuối cùng thì chúng con cũng chính thức chào tuổi 18- tuổi mà chúng con nhiều phần mong chờ, nhưng cha mẹ, thầy cô nhiều phần lại lo lắng cho chúng con hơn.
18 năm trôi qua, chúng con lớn lên, trưởng thành trong vòng tay bao bọc, yêu thương của gia đình, thầy cô và mái trường.
Con không thể nhớ được nhiều những gì đã diễn ra trong 5 năm đầu đời của mình. Nhưng có 1 thứ con có thể khẳng định được , đó là con là tài sản vô giá nhất của cha mẹ và gia đình. Con được cha mẹ chăm sóc, nuôi dưỡng và yêu thương hơn cả bản thân mình. Ơn sinh thành, dưỡng dục này- cả cuộc đời chúng con không thể trả hết được cho cha mẹ kính yêu.
6 tuổi- con vào lớp 1, con khóc oà trong vòng tay cô, còn cha mẹ mỉm cười yên tâm giao phó. bây giờ nhớ lại có lẽ chúng con nhớ nhất là nụ cười không tắt trên gương mặt bơ phờ của cô sau 1 ngày vừa dạy vừa dỗ vừa chăm cho lũ trẻ.
10 tuổi- con vào cấp 2: Đón chúng con không chỉ có thầy cô mà còn có các anh chị lớp trên. Ở môi trường đó, chúng con đã lớn lên đầy dữ dội về cảm xúc nhưng lại vô cùng ngờ nghệch với cái mác "To xác", " Dở dở- ương ương". Cha mẹ buốt óc, thầy cô đau đầu... 4 năm THCS đã trôi qua với bao cảm xúc mãnh liệt nhưng chúng con chưa đủ để thấu hiểu.
15 - tuổi. Ngôi trường Hoàng Cầu và các thầy cô ở đây đã đón chúng con vào ngôi nhà chung thân yêu này. Con vẫn nhớ như in mùa thu của 3 năm trước khi đến nhận lớp, nhận trường. Cảm xúc lúc đó của con buồn nhiều hơn vui, chán nản nhiều hơn háo hức vì lúc ấy HC chỉ là bến đỗ bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng chỉ ngay sau đó ít phút, khi tập trung dưới sân trường nghe cô Hiệu trưởng, cô Hiệu phó phát biểu, gặp gỡ Cô giáo chủ nhiệm Bùi Ngọc Lan trong lớp học. Con đã ra về với cảm xúc hân hoan, vui vẻ và chờ đón buổi học đầu tiên. Sự chuyển hoá cảm xúc đó đến tận bây giờ con vẫn nhớ. 3 năm thanh xuân dưới mái trường HC- đó có lẽ là ngã rẽ số phận tuyệt vời nhất trong 18 năm của chúng con.
Nơi đây con không chỉ được dạy về kiến thức mà còn được thầy cô yêu thương, quan tâm hết mực. Có những bài học không có trong giáo án nhưng thấm sâu vào nhận thức, cảm xúc của chúng con: đó là kỹ năng vượt khó, là giá trị của tình yêu thương, là lối tư duy sáng tạo, là phẩm chất cầu thị, là đạo lý làm người...
Có những lúc sự bồng bột, ngông nghênh của tuổi 15,17- chúng con đã mắc lỗi, đã khiến cha mẹ, thầy cô buồn lòng. Chúng con 1 lần nữa XIN LỖI bố mẹ và thầy cô.
Ngày hôm nay khi được cô giáo Hiệu trưởng công nhận sự trưởng thành, chúng con cũng hiểu những ngày tháng sắp tới chúng con sẽ buộc phải lớn lên: Lớn lên trong cả suy nghĩ, cảm xúc và hành động. Bởi chúng con sẽ không còn được bao bọc, chở che, bao dung trong vòng tay của gia đình, thầy cô nữa. Chúng con sẽ tự mình trải nghiệm, tự mình vượt qua.
Chúng con xin hứa với cha mẹ, thầy cô sẽ cố gắng sống có ích, sống tử tế và hạnh phúc nhất như những gì cô giáo Lưu Thị Lập đã căn dặn chúng con. Trên bước đường tương lai, tuy mỗi người trong chúng con sẽ đi theo 1 ngã rẽ nhưng những bài học, tình yêu thương của cha mẹ và thầy cô sẽ là hành trang quý giá để chúng con Hạnh phúc và Thành Công.
Chẳng còn bao lâu nữa chúng con phải tạm biệt mái trường, thầy cô và bạn bè, con xin thay mặt cho 321 bạn học sinh khối 12-khoá 43, xin gửi lời tri ân sâu sắc nhất đến cha mẹ và thầy cô của mái trường Hoàng Cầu đã luôn yêu thương, dạy bảo chúng con suốt những ngày tháng qua, đã cho chúng con 3 năm thanh xuân tươi đẹp nhất của thời học sinh. Cái cúi đầu tri ân này- chúng con xin gửi đến cha mẹ và thầy cô.
-----Hải Anh & Minh Quân lớp 12A4------