“Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11” là ngày hội của những người gánh vác trên mình trọng trách lớn lao có nhiệm vụ chăm sóc cho thế hệ tương lai. Những người tự nguyện làm cánh hoa đào tự cháy đỏ đời mình để cho mùa xuân rực rỡ.
Dân tộc ta có truyền thống “Tôn Sư Trọng Đạo”. Trong xã hội xưa vị trí người thầy được đặt rất cao, thời phong kiến trong bậc thang giá trị xét theo cấu trúc “Quân - Sư - Phụ” thì Nhà giáo được xếp dưới Vua nhưng trên cha mẹ. Ca dao xưa có câu:
“Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”
Được coi trọng như vậy bởi người thầy, cô tượng trưng cho những gì chuẩn mực nhất, không những nắm rõ đạo lí mà người thầy, cô còn có sứ mệnh cao quý là truyền lại đạo lý cho mọi người, cho các thế hệ học trò của mình, giúp chúng ta trở thành người có học vấn, có nhân cách tốt đẹp, có nặng lực giúp ích cho đời, cho nhân dân, cho đất nước.
Điều đầu tiên em muốn gửi đến các thầy cô trong trường THPT Hoàng Cầu là lời cảm ơn chân thành nhất ."Cảm ơn các thầy cô đã tận tâm hết mình vì chúng em, cảm ơn các thầy cô đã cho em những năm tháng thật tuyệt vời. Cảm ơn thầy cô đã cho em những kỷ niệm vui buồn, những hồi ức đẹp nhất của thời học sinh…" Có lẽ những lời cảm ơn là không bao giờ hết cũng như tình yêu thương của thầy cô dành cho chúng em cũng không phai qua năm tháng.
Đúng như người ta vẫn nói : “ Đời học sinh thì cấp ba vẫn là vui nhất”, và niềm vui đó sẽ chỉ theo chúng em một năm này nữa thôi. Và có lẽ chúng em sẽ không bao giờ quên những ký ức, những kỷ niệm khi được học tập dưới mái trường THPT Hoàng Cầu thân yêu này. Cũng lâu lắm rồi, cái cảm giác của lần đầu tiên đặt chân vào trường với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, vui có, hồi hộp có, lo sợ cũng có … Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát cũng đã hơn hai năm, sẽ không còn cái cảm giác bỡ ngỡ của học sinh lớp 10, nhưng là học sinh lớp 12, chúng em lại có rất nhiều kỉ niệm, những câu chuyện mà chúng em đã trải qua và sẽ không bao giờ quên.
Khoác trên mình chiếc áo đồng phục trường THPT Hoàng Cầu, chúng em cũng có những tự hào của riêng mình, tự hào vì đây là ngôi trường có nề nếp tốt, với đột ngũ giáo viên tận tình và vô cùng chu đáo với học sinh cũng như những ấn tượng khó phai mà dù bao lâu đi chăng nữa chúng em mãi luôn khắc ghi.
Nhớ ngày nào đó khi lần đầu tiên bước chân vào trường đã được nghe danh của những thầy cô “nổi tiếng” nghiêm khắc : cô Sâm , cô Hoàn, cô Trâm, cô Tuyến… Sẽ nhớ lắm cái cảm giác mỗi lần đi học muộn, chỉ cần nhìn thấy thầy Vũ, thầy Hùng giám thị, cô Sâm chủ nhiệm là không khỏi run sợ mặc dù đã tự nhủ nhiều lần : “ Thầy cô đâu có làm gì mình đâu” nhưng sao vẫn sợ đến lạ lùng. Cũng sẽ nhớ mãi cô Lưu Thị Lập - Hiệu trưởng nhà trường, với tác phong luôn giản dị, gần gũi với học trò, cô đã mang lại nhiều đổi mới tích cực cho nhà trường trong thời gian qua. Em cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh cô Nguyễn Thị Lan Phương - Phó hiệu trưởng nhà trường với cách cô nghiêm khắc nhưng vẫn quan tâm, lo lắng, động viên, khích lệ học sinh. Mặc dù chưa được tiếp xúc với cô nhiều lần nhưng chúng em vẫn có thể cảm nhận được sự thân thương của cô dành cho.
Được học tập tại lớp 12A2 chính là niềm vinh dự của em nói riêng và cả tập thể lớp nói chung. Gần ba năm học trôi qua, chúng em cũng hiểu được phần nào những tình thương, sự quan tâm mà thầy cô dành cho và chúng em. Cũng biết nhiều lúc chúng em chưa thực sự nghe lời làm thầy cô phải buồn lòng, chúng em cũng biết những lời trách mắng của thầy cô là muốn tốt cho chúng em mà thôi. Nhưng là học sinh, có mấy ai mà không có sự hiếu động, tinh nghịch của tuổi “nhất quỷ nhì ma” đúng không ạ !
Người đầu tiên mà em muốn gửi lời cảm ơn đó chính là cô Uyên – giáo viên dạy Toán. Cô là giáo viên nghiêm khắc với học sinh, đôi khi vì lớp quá nghịch ngợm và nói chuyện trong giờ nhiều khiến cô buồn phiền và tức giận nhưng cô luôn động viên chúng em cố gắng học tập, làm bài chăm chỉ.
Thầy giáo thứ hai mà em cũng muốn gửi lời cảm ơn đó chính là thầy Toàn dạy Lí. Thầy trò mình mới chỉ làm quen thôi thầy nhỉ ! Mặc dù chưa có nhiều kỉ niệm nhưng đối với chúng em mà nói thầy cũng là một thầy giáo hết sức dễ gần. Dù thầy vẫn hay nói chúng em học lười học nên điểm kiểm tra rất thấp nhưng có lẽ thầy nói vậy vì muốn chúng em cố gắng hơn , nỗ lực , chăm chỉ hơn. Cách giảng bài của thầy cũng rất đặc biệt, thầy giảng nhanh nhưng lại rất đủ ý trong bài giảng, phân tích thành từng ý nhỏ để chúng em cố thể hiểu và làm được bài. Ấn tượng đầu tiên của chúng em về thầy là một thầy giáo có giọng nói Nghệ An hơi khó nghe trong khi thầy giảng làm chúng em hơi “hoang mang” nhưng nhiều khi thầy hay nói những câu hài hước để lớp bớt căng thẳng. Cũng không ít lần thầy mắng lớp ồn ào, mất trật tự, uống nước trong giờ học. Nhưng chúng em sẽ cố gắng hơn, ngoan hơn, chăm hơn. Vì vậy thầy hãy tin tưởng ở chúng em nhé!
Và chúng em cũng muốn gửi lời cảm ơn tới cô Bùi Thị Ngọc Lan - giáo viên dạy Văn. Cô ạ ! Có lẽ trong 12 năm cắp sách tới trường em chưa bao giờ thấy cô giáo nào gần gũi với học sinh như vậy. Cũng chưa bao giờ thấy ai thường xuyên làm bọn em “giật mình ” đến thế. Mỗi lần cô bước vào lớp là chúng em lại thấy vui vẻ vào hào hứng. Cô cũng rất hay hỏi han, quan tâm, bảo ban chúng em học tập chăm chỉ. Cô cũng rất vui tính, trong giờ thấy học sinh học môn văn “quá ngán” cô lại kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện vui nhỏ là bài học về giá trị sống, nhân cách làm người để chúng em có tinh thần học hơn, có lẽ vậy mà khoảng cách thầy – trò trở nên gần hơn.
Không chỉ thầy cô dạy Anh, Lí , Văn, chúng em cũng muốn gửi lời cảm ơn đến cô Lan Phương - dạy Sử, cô Ngà - dạy Sinh, cô Huyền - dạy GDCD, thầy Khải - dạy Thể dục, cô Thu - dạy Địa, cô Đào - dạy GDQP, cô Lý - dạy công nghệ, cô Hiền - dạy Hóa,… những người đã trực tiếp giảng dạy, luôn ân cần và truyền đến cho chúng em nguồn tri thức và tinh thần hăng say học tập từ khi chúng em mới bước những bước chân đầu tiên vào ngôi trường thân yêu này.
Và lúc này đây, người cô mà em muốn gửi lời cảm ơn, lời tri ân sâu sắc nhất chính là cô giáo chủ nhiệm của lớp - Cô giáo Vũ Thanh Sâm. Thời gian trôi qua thật nhanh phải không cô nhỉ? Mới ngày nào bắt đầu nhận lớp, cũng chính là lần đầu tiên gặp cô. Ấn tượng của em về cô lúc ấy thật khác so với bây giờ. Cô của ngày ấy làm chúng em có chút run sợ vì cô rất nổi tiếng trong trường vì sự nghiêm khắc. Còn bây giờ, sự nghiêm khắc vẫn còn nhưng chúng em cảm nhận được phần nào sự gần gũi ngày càng lớn qua từng năm. Có lẽ vì chúng em là lớp ban tự nhiên, cứng hơn, và nghịch ngợm hơn nên nhiều lúc vẫn khiến cô phải buồn lòng và cáu giận.
Có nhiều học sinh lớp khác vẫn nói cô rất nghiêm khắc, cảm thấy sợ, nhưng với chúng em lại không như vậy vì cô cũng rất hiền và tâm lý với học sinh. Nhớ những lúc chúng em nói chuyện nhiều làm lớp bị các thầy cô lớp khác chê trách, nhiều học sinh không học bài cũ bị ghi vào sổ đầu bài, cô phê bình nghiêm khắc cả lớp, lúc ấy “mặt đứa nào trong chúng em đều xanh lét” . Nhưng chúng em cũng biết là vì cô thực sự rất quan tâm, chăm lo cho chúng em như bố mẹ vậy, thấy chúng em bị điểm kém, hay những chuyện nhỏ nhất như đi học muộn bị ghi sổ cô cũng cảm thấy không vui, cô quan tâm chúng em từ cái nhỏ nhất như nhắc chúng em đeo thẻ, cô nhắc các bạn nam cắt tóc làm sao cho gọn gàng, lại ra dáng học sinh… Và vô vàn những chuyện khác nữa.
Cô ạ ! Em mong rằng cô sẽ mãi là giáo viên chủ nhiệm lớp, sẽ mãi quan tâm , lo lắng cho chúng em như thế này. Và em biết cô sẽ làm điều đó vì cô sẽ không bao giờ bỏ mặc chúng em đâu cô nhỉ! Vì chỉ có cô mới có thể giúp lũ học sinh nghịch ngợm chúng em đứng vững mà thôi!
Nghề nhà giáo là nghề vẻ vang nhất dù tên tuổi không được đăng lên báo, không được thưởng huân chương xong thầy cô giáo vẫn là những anh hùng vô danh trong lòng học sinh. Người thầy, cô luôn là tấm gương mẫu mực để mọi người noi theo nhất là học trò. Dù có nói bao nhiêu đi chăng nữa em cũng không thể nào kể hết được những điều tốt đẹp mà thầy cô đã dành cho chúng em. Sắp đến ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng em xin kính chúc thầy cô thật nhiều sức khỏe, niềm vui và thành công hơn nữa trên con đường sự nghiệp cũng như trong cuộc sống và sẽ luôn luôn là những người chắp cánh ước mơ những cho thế hệ học sinh hôm nay và mai sau!